Đọc truyện Thập Niên 70: Mỹ Nhân Mềm Mại Được Sủng Hằng Ngày

Bạn đang theo dõi webtruyen.top Thập Niên 70 Mỹ Nhân Mềm Mại Được Sủng Hằng Ngày của tác giả Thứ Lộ rất hấp dẫn và lôi cuốn. Là một truyện được giới thiệu với bạn đọc trên trang đọc truyện chữ online. Đọc truyện bạn đọc sẽ được dẫn dắt vào một thế giới mới lạ, những tình tiết đặc sắc, đọc truyện Ngôn Tình, Đô Thị, Huyền Huyễn, Dã Sử, Xuyên Không, Trọng Sinh, Nữ Cường, Hài Hước, Nữ Phụ này để trải nghiệm và cảm nhận bạn nhé.

Giản Lộ là một cô gái xinh đẹp, có làn da trắng mềm và quyến rũ. Tuy nhiên, cô bất ngờ xuyên qua thành một nhân vật nữ phụ tầm thường trong một cuốn tiểu thuyết lịch sử.

Nhà của Giản Lộ luôn mong muốn có một cậu con trai. Tuy sau khi liên tiếp sinh ba cô con gái, và sau đó là một đứa con gái út nữa, họ đều cảm thấy vô cùng thất vọng.

Giản Lộ không được ba mẹ yêu thương nhiều. Khi cô trưởng thành, họ bắt đầu sắp đặt cho cô có người chồng để gia đình có con trai. Tuy nhiên, người đàn ông đó lại là nam phụ trong cuốn sách và có tính cách bạo lực, gây khổ cho nguyên chủ.

Nhưng cuối cùng, Giản Lộ đã tìm được người đàn ông đáng tin cậy để kết hôn và sống một cuộc sống hạnh phúc cùng anh.

Câu tóm tắt: Mỹ nhân xuyên qua thành nữ phụ, tìm được tình yêu đích thực.

Lập ý: Cuộc sống mới đầy hạnh phúc và tốt đẹp với người chồng đáng tin.

Lộ Lộ à, yêu cầu này của con còn không cao? Nói thật, dì làm mai nhiều năm như vậy, cũng chưa nghe ai yêu cầu nhiều như thế có thể đáp ứng một hay điều con nói đã là không tệ rồi.

“Giản Lộ mỉm cười nhìn Hà Hồng Mai, nói:”Dì à, dì giúp con thử xem coi có được hay không, trứng gà dì cũng đã nhận rồi.

Đúng rồi, dì đừng nhắc chuyện này trước mặt ba mẹ con, lúc trước họ không tìm dì giúp, giờ dì nói trước mặt họ e là họ bị mất mặt đó.

“Tốn một mớ trứng gà, Giản Lộ nhờ bà mối kiếm cho mình đối tượng kết hôn tốt, nhưng cô cũng suy nghĩ thấu đáo, nếu tìm được người thích hợp rồi thì đừng vội nói cho người ta, thông báo cho cô trước rồi tính sau.

Tất nhiên chuyện này cũng không thể đến tai Giản Hoa Lâm và Trương Thúy Hà.

Giải quyết xong một chuyện lớn, Giản Lộ chuẩn bị ngày mai lên thị trấn mua vải với Trương Thúy Hà và Giản Hân.

Bởi vì Giản Hoa Lâm sốt ruột kêu con gái mình kiếm con rể, nên tìm đội phó của thôn mượn phiếu vải, để may cho Giản Lộ một bộ quần áo đẹp.

Trong phòng nguyên thân cũng không có quần áo gì nhiều toàn bộ đều có vết vá, hầu hết đều là của các chị mặc rồi đưa lại, nhưng cho dù đồ có cũ thế nào,cũng không che lại được vẻ đẹp của cô.

“Chị ba, mai hai chị em mình nhất định phải giành được mấy thước vải đỏ, lúc chị lấy chồng nhất định phải mặc màu đỏ, đến lúc đó làm một bộ đồ cưới thật là đẹp, em đã suy nghĩ rồi, cổ áo làm kiểu áo búp bê,  quần thì bó lại với sát eo, chị mặc lên chắc chắn rất đẹp.

“Đêm khuya tĩnh lặng, ngoài phòng cũng không có âm thanh gì, chỉ có tiếng gió tuyết đập vào cửa sổ, Giản Lộ và Giản Hân nằm trên giường, không ngủ.

Giản Hân nghĩ đến chuyện cưới sinh sắp tới, khuôn mặt lúc nào cũng treo nụ cười, cô trở mình nhìn em gái, nói: “Em còn biết những thứ này hả?””Tất nhiên rồi.

” Nói thế nào cô cũng đến từ sau này, cái khác không nói, ăn mặc, thẩm mỹ đương nhiên là có cách nhìn.

“Được, đến lúc đó để chị xem xét lại.

“Cùng với bóng đêm như mực, hai chị em nói chuyện, mí mắt cũng bắt đầu díu lại…Ngày hôm sau tỉnh lại, bầu trời hiếm khí có nắng, tuyết cũng đã ngừng rơi.

Trương Thúy Hà cẩn thận đem phiếu vải bỏ vào trong ví tiền, sau đó còn bỏ vào hai lớp áo, phiếu vải là thứ quan trọng, không có nó sẽ không mua được vải.

Cả nhà ăn sáng xong thì đi ra ngoài cửa thôn kiếm xe.

Bên kia, Vương Hà cách nhà họ Giản không xa cũng đã lên xe ngồi.

Trong tay bà nắm chặt lá thư gửi con trai được bà nhờ hàng xóm viết hộ, chuẩn bị đem đến bưu điện thị trấn gửi, con trai bà đương nhiên bà hiểu rõ, chuyến này mà không ép nó, thì nó không biết nó là con của ai đâu.

Nửa tháng trước, Vương Hà nhờ hàng xóm viết giùm một bức thư, bà không biết đọc cũng chẳng biết viết, muốn viết thư đều nhờ hàng xóm viết hộ, thế cho nên bức thư cũng rất ngắn.

Bức thư kia chỉ có hai câu:Câu thứ nhất hai chữ: Tất cả đều ổn Để cho con trai yên tâm chuyện trong nhà.

Câu thứ hai dài hơn một chút, cũng rất tàn nhẫn: Nếu con không kết hôn thì mẹ với con đoạn tuyệt quan hệ, con cứ ở đó mà giữ đảo cho đến cuối đời đi.

Bây giờ bà lại đứng ngồi không yên, chuẩn bị gửi một bức thư khác!.

-Năm 1970, mùa đông ở miền Bắc Trung Quốc đến chậm rãi với những cơn gió lạnh gào thét.

Chỉ qua một đêm, những cánh hoa tuyết đã rơi xuống phủ kín mái hiên, uốn cong những cành trơ trụi rồi rơi xuống đất, tạo nên một lớp tuyết dày.

Tuyết dày mềm, giẫm lên để lại dấu chân không sâu, cảm giác giống như giẫm lên bông khá thú vị, nhưng Giản Lộ không có thời gian để thưởng thức phong cảnh của miền Bắc lúc này, thời tiết lạnh nên cô bước đi vội vã.

Cô gái đút hai tay vào túi nắm chặt thành nắm đấm, trên đầu đội một chiếc mũ len cũ để chắn gió và tuyết, chiếc áo khoác màu xanh nước biển trên người được trang trí bằng năm sáu miếng vá lớn lớn nhỏ nhỏ.

Chiếc áo khoác này là một bộ quần áo mới do cô con gái lớn nhà họ Giản may năm cô ấy mười tuổi, đứa lớn mặc mấy năm mới đưa cho đứa nhỏ, sau khi đi một vòng cuối cùng cũng đến tay Giản Lộ, con gái thứ tư.

Bộ quần áo giản dị và cũ cũng không thể làm mờ đi gương mặt xinh đẹp như đang tỏa sáng trong trời tuyết.

“Lộ Lộ, cháu đi mượn tấm phiếu vải cho chị ba sao?”Dì Lưu đứng dưới gốc cây hoè già đang định về nhà nhìn thấy cô gái xinh đẹp nhất làng này không khỏi hỏi thêm vài câu.

Giản Lộ thở ra một hơi trắng xóa, đáp:“Đúng vậy, dì Lưu, con mượn phiếu vải ba thước.

”Nửa tháng nữa chị thứ ba của Giản Lộ là Giản Hân sẽ kết hôn, cô dâu luôn cần áo mới khi kết hôn.

Hôm nay mẹ ruột của Giản Lộ là Trương Thúy Hà đã nhờ cô mang một quả trứng đến nhà đội trưởng lữ đoàn để mượn phiếu vải.

Nhà họ Giản tiết kiệm được một phiếu ba thước vải, nhưng bây giờ cần mượn thêm ba thước vải là mua sáu thước mới đủ may đồ cưới.

“Chị ba của cháu kết hôn, cháu cũng sớm kết hôn đi!”Dì Lưu cẩn thận nhìn cô gái nhà thứ tư của nhà họ Giản, cô bé này thật sự khác biệt!Cô có khuôn mặt trái xoan rất dễ thương với đôi lông mày mảnh, đôi mắt hoa đào hút hồn treo veo, mũi cao vừa phải, đôi môi đỏ tươi hơi mím lại, đang có chút xấu hổ.

“Dì Lưu, dì nói gì đó, cháu không có vội đâu.

“Tạm biệt dì Lưu xong, Giản Lộ nhanh chóng trở về nhà cùng tấm phiếu ba thước vải.

Nhà họ Giản có hai gian nhà, đều là nhà gạch và ngói, tuy nhiên do không được sửa chữa nên đã xuống cấp phần nào.

Phía đông là nhà và bếp của ba mẹ Giản, bên phải là phòng chính, mỗi bên phòng chính có hai phòng, trước đây bốn chị em nhà họ Giản cùng sống.

Con cả và con thứ hai đã kết hôn nên chỉ còn lại con gái thứ ba Giản Hân và con gái thứ tư Giản Lộ ở.

Sân trước nhà không lớn, tổng cộng ước chừng mười mét vuông, trước sân có một mảnh đất nhỏ, phía đông xây một chuồng gà đơn giản nuôi ba con gà.

Bài viết xem thêm : Đọc truyện Thập Niên 60: Nữ Phụ Là Đại Mỹ Nhân

Nhìn ngôi nhà mang màu sắc những năm 1970 này, bước chân Giản Lộ càng nặng nề hơn.

Giản Lộ lớn lên trong trại trẻ mồ côi, chịu đựng gian khó cố gắng dành dụm tiền để mua một căn nhà hai phòng ngủ khi mới 26 tuổi.

Sau khi sửa sang và chuyển đến chỉ một tuần cô đã xuyên đến thập niên 70.

Cô phải sống như thế này đây?Giản Lộ thở dài, cảm thấy đau khổ.

Đúng vậy, cô đã xuyên vào một quyển niên đại văn và trở thành con gái thứ tư trùng tên nhà họ Giản thuộc đội sản xuất xã Tinh Hồng.

Câu thứ hai dài hơn một chút, cũng rất tàn nhẫn: Nếu con không kết hôn thì mẹ với con đoạn tuyệt quan hệ, con cứ ở đó mà giữ đảo cho đến cuối đời đi.

Bây giờ bà lại đứng ngồi không yên, chuẩn bị gửi một bức thư khác!.


Posted

in

by

Tags:

Comments

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *