Bắc Thành vào khoảng tháng tám khô hạn tới mức khiến người ta phát hốt. Trình Anh cứ một bước leo luôn hai bậc thang nhanh chóng leo lên tầng hai của bệnh viện đi theo chỉ dẫn của y tá.

Ở phòng bệnh trong cùng bên trái.

Đẩy cửa đi vào đồng thời đầy lo lắng ngó tìm xung quanh, rất nhanh sau đã nhìn thấy người mình muốn tìm đang nằm trên giường bệnh ở giữa.

Nhìn thấy người đã tỉnh, Trình Anh mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng bước chân vẫn nhanh chóng đi tới, lo lắng nói: “Uyển Uyển à, người trong đoàn nói cậu bị đập trúng bất tỉnh. Hiện giờ cậu cảm thấy thế nào rồi?”
“Mình không sao, chỉ hơi chóng mặt chút thôi.” Thẩm Uyển nghe thấy tiếng vội ngước mắt lên nhìn, mạch suy nghĩ có chút mơ hồ đáp.

Trên người cô vẫn đang mặc bộ quần áo luyện tập chưa kịp thay ra, khuôn mặt vốn trắng hồng giờ đây trông nhợt nhạt không chút máu, chỉ nổi bật vừng trán sưng đỏ bên trán phải đặc biệt rõ ràng.

Trình Anh đau lòng ngồi xuống cạnh giường, lại hỏi: “Bác sĩ bảo thế nào, với cả vết thương của cậu rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”

Sáng nay cô ra ngoài làm việc, lúc trở về liền nghe người ta bảo Thẩm Uyển đang diễn tập thì bị đạo cụ sân khấu đập trúng phải vào bệnh viện, cô chưa nghe người ta nói xong đã vội vàng chạy tới, nên không biết lý do vì sao cô lại bị thương.

“Bác sĩ yêu cầu tớ phải ở lại bệnh viện theo dõi một đêm, nếu không có chuyện gì thì ngày mai có thể xuất viện. Còn vết thương này dù là tai nạn hay do người làm thì vẫn nên đợi trong đoàn điều tra xong mới biết được.”

Thẩm Uyển vừa nói, bỗng theo bản năng giơ tay lên sờ trán, bởi vì không nhìn thấy nên tay cũng không khống chế được độ mạnh nhẹ nên  cô đau đến khẽ rít lên một tiếng, sắc mặt lại tái nhợt, tâm trạng cũng tệ đi một phần.

Chịu một cú nện này không những khiến cô phải nhập viện mà còn làm cho cô cô nhớ lại tất cả ký ức về kiếp trước.

Nói cách khác, tình huống hiện tại của cô có lẽ gọi là đầu thai lại, nhưng cô không có ký ức về thời gian trước khi du hành thời gian, nhưng lần này cô đã nhớ lại hết.

Sẽ không sao nếu chỉ như thế này, nhưng những ký ức đó còn nói rõ với cô rằng cô không chỉ là xuyên không mà là xuyên sách, mà lại còn xuyên vào vai nữ phụ ác độc nữa.

Nữ chính thực sự chính là người em gái Thẩm Tình, người đã về quê hai năm trước, dựa theo sách nói, nữ chính đã trọng sinh và đang chuẩn bị mài dao ken két để quay trở lại trả thù người chị kế độc ác của mình.

Đối với điều này Thẩm Uyển thực sự khịt mũi coi thường, kể từ khi cô sáu tuổi theo bà Lý Lệ Hoa tái hôn với nhà họ Thẩm, cô chưa từng thấy vừa mắt con bé Thẩm Tình dù một lần.

Có thể nói, do Thẩm Thình luôn muốn đuổi hai mẹ con họ đi, cuồng quay bát nháo làm đủ mọi chuyện gây rối, mẹ cô vì ngại thân phận mẹ kế nên cũng ngại dạy dỗ cô ta, nhưng Thẩm Uyển lại không chiều theo cô ta được, cô từ nhỏ đã thông minh hơn nhiều so với những đứa trẻ bình thường, mấy trò nhỏ nhặt của Thẩm Tình cuối cùng toàn tự mình chuốc lại quả báo.

Với ban biên tập. Tôi đọc mà tôi thấy các bạn đọc tới đâu dịch tới đó. Xong trang nào post trang đó. Không hề đọc lại. Danh xưng lung tung. Thật sự đọc không trôi. Mình nghĩ bạn dịch giả hột me nên gỡ truyện xuống làm lại cho đàng hoàng để độc giả người ta mua người ta đọc cho thư giãn.