Đọc truyện Thập Niên 70: Trọng Sinh Bảo Vệ Anh Chồng Quân Nhân

“Uyển Hương, con cứ nghe lời cô khuyên đi, xưởng trưởng Tưởng người ta tuy rằng lớn tuổi một chút. Nhưng tướng mạo đường đường là nhân tài hiếm có, lại là xưởng trưởng xưởng bột mì. Nghe nói trong nhà bữa nào cũng ăn mì trắng, tháng nào cũng ăn thịt heo. Con gả đi còn không phải ngày nào cũng ăn ngon uống say, chỉ chờ hưởng phúc sao?” .Và cùng webtruyen.top tìm hiểu nhé

Lúc ý thức Triệu Uyển Hương khép lại, bên tai truyền đến tiếng lải nhải thao thao bất tuyệt của một người phụ nữ.
Cô nghe ra thanh âm quen thuộc, kiềm chế trái tim đột nhiên đập thình thịch, im lặng ngẩng đầu lên nhìn. Chỉ thấy trong phòng không gian nhỏ hẹp, hai người phụ nữ một già một trẻ đang đứng ở bãi đất trống.

Người trẻ tuổi một chút cao gầy, mặc áo sơ mi hoa văn chéo cùng quần đen, chải tóc ngắn ngang cổ, có một đôi mắt xếch, vẻ mặt cay nghiệt sắc bén.

Rõ ràng là mẹ kế Lý Phượng Hoa kiếp trước của cô.

Người lớn tuổi đang nói chuyện, là chị gái của cha cô thường xuyên tới nhà đón gió thu, cũng là cô cả của cô, Triệu Ngọc Lan.

Căn phòng xi măng của cô, bốn phía phết sơn trắng, trên đỉnh treo bóng đèn nối điện. Đối diện gần cửa đặt một cái bàn Bát Tiên cũ dùng để ăn cơm và bốn cái ghế dài.

Trên tường bên cạnh bàn Bát Tiên dán tranh tuyên truyền “Cổ vũ nhiệt tình, cố gắng tranh thủ thượng nguồn, tranh thủ thắng lợi mới”. Bên kia đặt ba tủ lớn khảm gương và một cái tủ năm đấu. Trên tủ năm đấu đặt đồng hồ bàn có dấu hiệu đặc thù của thời đại này, đĩa tráng men, chén tráng men, ấm nước.

Triệu Uyển Hương cảm xúc dâng trào.

Hệ thống thật sự đưa cô trở lại thập niên 70.

Cánh cửa ký ức của cô trong nháy mắt mở ra, chuyện cũ chôn dấu sâu trong nội tâm như nước sông cuồn cuộn vọt tới, khiến cô hoảng hốt vài giây.

Cô cả Triệu Ngọc Lan của cô không chú ý tới sự thay đổi của cháu gái ruột, còn ở nơi đó tận tình khuyên bảo: “Từ khi ba con xuống nông thôn cải tạo, nhà con rất khó khăn. Mẹ con bị người ta đuổi ra khỏi văn phòng, mỗi ngày đến phòng bếp nấu cơm, làm việc nặng. Hai em gái con ở nhà không có chỗ đi, em trai con lại còn nhỏ như vậy……”

“Trong nhà đã thành ra như vậy, con gả cho xưởng trưởng Tưởng sẽ được sống tốt. Còn có thể nhờ vả xưởng trưởng Tưởng giải quyết công việc cho hai em gái con. Còn tìm người chăm sóc ba con nữa, đây không phải là chuyện quá tốt sao?”

Cô vợ xinh đẹp giàu ngầm cùng người chồng quân nhân thâm tình, thật đáng mơ ước. Triệu Uyển Hương, sau khi trở về từ thế giới xuyên nhanh, đã trở lại với đời sống của mình vào cuối thập niên 70.

Trước đây, cô là một người đuối, tự ti và không may bị cha ruột bỏ rơi. Sau đó, cô đã bị ép gả cho một người đàn ông giàu quyền thế. Nhưng nhờ có sự giúp đỡ của Thẩm Phụng, cô đã được cứu thoát.

Thẩm Phụng đã hứa với cô rằng sẽ ở bên cô cả đời, nhưng trước khi họ có thể cùng nhau đến hết đời, Thẩm Phụng đã hy sinh để bảo vệ an toàn và tài sản của nhân dân.

Mặc dù đau khổ, nhưng cô quyết tâm sống lại và mang theo một không gian vật tư để giúp sửa vận mệnh cho hai người. Cùng với đó, cô quyết tâm thực hiện lời hứa của mình, phải sớm gả cho Thẩm Phụng và bảo vệ anh.

Dù phải chịu đựng cuộc sống nông thôn khó khăn, nhưng hai người vẫn dành cho nhau tình yêu mãnh liệt. Với lời hứa “Anh giữ biên cương, em bảo vệ anh”, hai người sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn để tạo nên một cuộc sống hạnh phúc và ý nghĩa

“Lần này tôi mang bọn nhỏ về nhà mẹ đẻ ở một thời gian ngắn, lại bận chuyện nông trường, sốt ruột chạy trở về.”
Chị gái nói xong liền đưa quả trứng gà đã bóc vỏ cho, dò hỏi: “Em thì sao, công việc của em thế nào?”

Vốn Triệu Uyển Hương đã ăn no, nhưng cũng không muốn từ chối tình cảm của chị gái, cám ơn xong liền cắn một miếng trứng nhỏ, sau đó đáp: “Em đi tìm người.”

Lúc nói đến hai chữ “tìm người”, trái tim cô không nén nổi đập mạnh hai cái, mặt cũng hơi nóng lên.

Chị gái là người từng trải, vừa nhìn liền hiểu, tám chín phần mười là đi tìm đối tượng.

Con gái hay ngại ngùng, cô cũng không hỏi nhiều, cười cười rồi nói sang chuyện khác, sau đó cũng theo hoàn cảnh xung quanh, dần dần yên tĩnh lại, ôm hai con trai ngủ thiếp đi.

Triệu Uyển Hương thấy chị gái và hai đứa nhỏ đã ngủ ngon, lúc này rơi vào hồi ức với Thẩm Phụng…
Lý Phượng Hoa khóc lóc than thở với lãnh đạo đơn vị, kiểm điểm việc bình thường mình không quan tâm nhiều tới Triệu Uyển Hương, nhưng kiên quyết không thừa nhận việc “cưỡng ép kết hôn”.

Các lãnh đạo bị bức bách, trong tay chỉ có mỗi một phong thư tố cáo, bản thân Triệu Uyển Hương lại không có mặt. Mà cái mũ “cưỡng ép kết hôn” lớn như vậy, liên quan tới xưởng trưởng xưởng bột mỳ Tưởng Hướng Vanh, thế nên trước tiên phê bình nghiêm khắc, giáo dục bà một hồi, để bà ta mau chóng tìm được Triệu Uyển Hương, phòng ngừa việc đang yên đang lành mà một cô gái rời nhà trốn đi, gặp phải chuyện không may gì.

Lý Phượng Hoa cám ơn các lãnh đạo, trở về nhà.

Bên ngoài trời đã tối đen, đầu hành lang khu tập thể đơn vị khói mù mịt, mỗi nhà đều đang bận rộn nhóm bếp nấu cơm. Bên ngoài người đến người đi, chính là thời điểm đông đúc.

Lý Phượng Hoa biết chuyện xấu nhà mình chắc đã truyền đi ồn ào huyên náo, cũng rất chột dạ mất mặt, đi không dám dừng lại chút nào, cúi đầu vội vàng tiến về phía cửa nhà.

Bài Viết xem thêm : Đọc truyện Thập Niên 60: Xuyên Thành Nông Nữ Hái Thuốc Làm Giàu

Kết quả là sợ cái gì đến cái đó. Đám hàng xóm cũ này dù lúc lão Triệu bị phá sản cũng không ai chê trách gì, lần này chẳng những chỉ chỉ trỏ trỏ bà, cười nhạo châm chọc, còn nhổ nước bọt, mắng mẹ kế không có người nào tốt, mắng bà không bằng cầm thú!


Posted

in

by

Tags:

Comments

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *