Đọc truyện Thập Niên 60: Xuyên Thành Nông Nữ Hái Thuốc Làm Giàu

Thông tin truyện Thập Niên 60 Xuyên Thành Nông Nữ Hái Thuốc Làm Giàu

Quan Nguyệt bắn đạn vỡ đầu trong mạt thế, xuyên không đến niên đại 60 và trở thành một nông nữ hái thuốc sống một mình trên núi hoang. Bằng kỹ năng dị năng hệ mộc, cô tăng năng suất cây trồng để giúp mọi người thiếu ăn thiếu uống. Tuy với kỹ năng nấu nướng dở tệ, cô phải chấp nhận những bữa ăn khổ sở với những món ăn không ngon miệng. Và cùng webtruyen.top tìm hiểu nhé.

Khi đã không còn trừu tượng gì hơn, Quan Nguyệt đụng đến một thanh niên trí thức, và như một giải pháp của sự may mắn, anh ta thu phục được con quỷ ham ăn mà Quan Nguyệt mong muốn được thưởng thức canh gà thơm phức. Cô gái hé mở kết nối với anh trai, muốn trao đổi kinh nghiệm hàng giờ về nấu ăn và hứa hẹn sẽ làm cho canh gà thực hiện tương tự ngon như của anh ta.

Cừu gia, Cố Tuỳ, nghe cô gái khóc đòi ăn trước mặt mà không thể tiếp tục nhịn cười. Từ đó, anh cảm thấy lòng mình đã không còn theo đúng con đường tiêu chuẩn mà xuyên tạc trong sự thu hút của cô gái nhỏ nhắn này và núi rừng bao la rộng lớn của mình.

“Ôi, vậy tôi cũng muốn đi thử xem.

Cái hông của tôi gần đây rất hay bị đau.

“Vậy thím phải nhanh đi khám đi.
Trong khoảng thời gian này người chạy lên núi nhiều, người gặp qua Quan Nguyệt cũng nhiều, hơn nữa Quan Nguyệt chữa bệnh cho bọn họ rất có hiệu quả, người thôn Thanh Khê cứ nói đến Quan Nguyệt cũng không có gì ngoài khen.
Quan Nguyệt người ta xinh đẹp như vậy, y thuật còn giỏi, tại sao lại không thể khen?
Bọn người Phương Khiết nghe được những lời này, Phương Khiết khinh thường: “Phụ nữ nông thôn không có kiến thức thì có cái gì gọi là xinh đẹp? Vương Lộ của chúng ta xuất thân ưu việt, đọc sách nhiều như vậy mới thật sự là tiểu thư khuê các.
Vương Lộ cũng không cảm thấy mình được khen, nhìn bóng lưng Cố Tùy lên núi, trong lòng cô càng ngày càng căng thẳng, chẳng lẽ Cố Tùy thật sự bị một nha đầu hoang dã câu mất hồn?
Buổi trưa, sau khi tiễn hai người phụ nữ thôn Thanh Khê đi khám bệnh về, Cố Tùy thử thăm dò nói với Quan Nguyệt: “Cô có cân nhắc chuyển xuống chân núi ở không?”
Quan Nguyệt lắc đầu: “Tôi không thích nơi đông người, cảm thấy trên núi rất tốt.

Cố Tùy rót cho cô một ly nước: “Tôi thấy cô kết giao với mọi người rất tốt, dọn xuống núi ở cũng được mà, hơn nữa dưới núi chắc chắn sẽ an toàn hơn trên núi.

Quan Nguyệt không giải thích, thẳng thắn từ chối trả lời.

Cố Tùy không nhận được câu trả lời, cũng không nói nữa.

Quan Nguyệt sửa sang lại đồ đạc, nói với Cố Tùy: “Anh xuống núi đi, hôm nay tôi không cần nấu cơm.

Nói xong, cô xoay người đi vào núi.

Cố Tùy không đi theo sau, cứ đứng tại chỗ như vậy, lẳng lặng nhìn cô đi xa.

Chỉ nói vậy mà cũng giận sao?
Cố Tùy không rời đi ngay, anh vẫn như thường ngày làm cơm xong mới xuống núi.

Quan Nguyệt trở lại nhà cây trong núi sâu, mang theo Cẩu Thặng, giẫm lên cành cây bay lên nhà cây sau đó đặt đồ đạc trên bàn, Quan Nguyệt nằm trên giường, thở ra một hơi thật sâu.

Cố Tùy xuống núi, Dương Quốc Trụ nhìn thấy hắn, quên mất đang bận việc, vội vàng từ trong ruộng đi ra, hỏi: “Thế nào?”
“Cô ấy không muốn xuống núi ở.

Trương Thúy Hoa biết bọn họ nói chuyện gì: “Người ta không muốn thì thôi, chúng tôi lên núi khám bệnh cũng không phiền phức gì.

Chờ đến khi cô tỉnh ngủ, sương mù bên ngoài ngọn núi đều đã tan hết, mặt trời đã mọc tới đỉnh trời, trong không khí cũng có một chút cảm giác khô nóng.

cô nhìn trên người mình, kim châm đã được lấy đi hết.
Cô từ trong phòng đi ra ngoài, nhìn thấy hai người Quan Nguyệt cùng Cố Tùy ngồi ở bàn gỗ lớn ở hai bên, trên bàn bày sách, giấy cùng bút, đang cúi đầu học.
Nghe được động tĩnh, Quan Nguyệt cũng không ngẩng đầu, hỏi: “Tỉnh ngủ rồi?”
Lý Đào lên tiếng, không biết có phải là ảo giác hay không mà bây giờ cảm giác thân thể đều thoải mái nhẹ nhàng hơn một chút.
Quan Nguyệt chuẩn bị thuốc viên cho cô, là thuốc bổ khí.

Sau này mỗi buổi sáng đi lên núi uống thuốc và phối hợp châm cứu rất nhanh sẽ khỏi.

Dù sao cô cũng còn trẻ.
Bắt đầu từ hôm đó, Lý Đào mỗi sáng sớm đều lên núi một lần, nhìn bằng mắt thường có thể thấy được tinh thần và sức khỏe của cô càng ngày càng tốt.
Lý Đào cũng cảm thấy mình càng có sức sống.
Trương Thúy Hoa cũng không phải người khách khí, bà nhờ Lý Đào giúp đỡ hỏi thăm một chút, ngày hôm sau cũng lên núi châm cứu.
Quan Nguyệt rất vui vẻ, người có thể cho cô thử càng ngày càng nhiều.
Nhận thức của người nông thôn thật sự chính là cái kiểu này, có thể cho bọn họ nhìn thấy hiệu quả, bọn họ liền nguyện ý thử.

Cả tháng bảy, bọn họ đi tới đi lui ở Đại Thanh Sơn, ít nhất có hai mươi mấy phụ nữ tìm Quan Nguyệt khám bệnh, mọi người đều phản hồi rất tích cực.
Lúc làm việc, mọi người lại có nội dung mới nói chuyện phiếm.
“Tay nghề của con bé Quan Nguyệt rất tốt, lúc châm tôi cũng không cảm thấy đau.”
“Đúng vậy, không chỉ không đau mà còn có hiệu quả.

Hôm trước châm cứu về, buổi tối tôi ngủ ngon hơn.”
“Không biết Quan Nguyệt có khám bệnh cho người bên ngoài thôn không, nếu được, tôi gọi con gái tôi về ở hai ngày để nhờ xem giúp bệnh.”
“Vậy cũng tốt, bác sĩ của trung tâm y tế ở thị trấn toàn là nam, một số bệnh của phụ nữ cũng ngại nói, nói với Quan Nguyệt là được.”
Bên cạnh người vây xem đến, hứng thú nói: “Hiệu quả như vậy sao?”
“Đúng mà thím, cháu không phải là người nói dối.”
Cố Tùy lơ đãng nói: “Kỹ thuật châm cứu của cô ấy rất tốt, hôm qua tôi bị cảm mũi nghẹt cứng, sau khi cô ấy giúp tôi châm cứu sáng nay thức dậy đã đỡ hơn nhiều rồi.

“Thật hả!” Quan Nguyệt vui vẻ hỏi.

Lý Đào hơi thả lỏng một chút, thì ra cô không phải là vật thí nghiệm đầu tiên.

Quan Nguyệt nhìn qua Lý Đào một chút rồi bảo cô ngồi xuống.

Lý Đào ngồi xuống bên cạnh Quan Nguyệt, Quan Nguyệt ra hiệu cho cô đặt tay lên bàn.

Lúc Quan Nguyệt bắt mạch cho cô cũng theo bản năng điều động dị năng, cảm giác của cô đối với mạch tượng càng thêm rõ ràng.

Quan Nguyệt tránh ra một chút để Cố Tùy tới thử xem, công phu bắt mạch của Cố Tùy so với cô còn kém hơn nên cũng cần cơ hội thực hành.

Cố Tùy bắt mạch xong, nói với Quan Nguyệt: “Nhu mạch?”
Trong sổ tay của bác sĩ chân trần ghi lại: “Nhu mạch là mạch nổi nhưng nhỏ.

” Cố Tùy cảm thấy hình như là loại này.

Thật ngoài suy nghĩ Quan Nguyệt, cô không nghĩ tới Cố Tùy tuy không có nhiều kinh nghiệm thực tiễn nhưng lại có thể biết: “Anh rất có thiên phú.

Lý Đào căng thẳng, mạch này có nghĩa là sao? Cô bị bệnh gì?
Quan Nguyệt bảo cô đừng căng thẳng, không phải cô có bệnh, sau đó hỏi cô về việc sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi hằng ngày, xác định được chính là khí hư, thân thể mệt mỏi, nên mạch đập mới như vậy.

Lý Đào cũng tự mình hiểu được, chỉ là cơ thể mệt mỏi thôi, ở nơi như Tứ Xuyên nhiều núi rừng này thì đây là vấn đề thường gặp.

Người lớn tuổi còn có thể bị phong thấp, nhiễm phong hàn…vâng vâng.

Kiểm tra xong, Quan Nguyệt lấy kim châm ra: “Chúng ta châm mấy kim thử xem có hiệu quả không.

“Được!”
Lý Đào thấy cô lấy ra kim châm trong hộp ra, nhìn mũi kim nhọn kia mà sợ tới mức da đầu cô tê dại.

Kim châm nhỏ sắc nhìn rất dọa người, nhưng chỉ là do Lý Đào cảm thấy, chứ lúc châm thì cũng không đau.

Lý Đào nằm ở trên giường nhỏ bên cửa sổ trong phòng gỗ, sau khi châm cứu xong, Quan Nguyệt bảo cô đừng nhúc nhích, cứ nằm một lát.

Bài viết xem thêm: Đọc truyện Được Kế Thừa Trăm Tòa Nhà, Ta Giải Nghệ Thu Tiền Nhà

Quan Nguyệt đi ra ngoài, trong phòng chỉ có một mình cô, lúc đầu cô còn tỉnh táo, nhưng một lát sau liền bất tri bất giác mà ngủ thiếp đi.


Posted

in

by

Tags:

Comments

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *